Ôn Ngữ văn 9 - Phần 1
"Đức tính khiêm tốn"
Song song với những thứ nhu yếu tinh thần, mà con người chúng ta cần phải có trong lãnh vực giao tiếp với mọi người chung sống với mình trong xã hội.
Song song với những thứ nhu yếu tinh thần, mà con người chúng ta cần phải có trong lãnh vực giao tiếp với mọi người chung sống với mình trong xã hội, như có lần tôi đã trình bày cùng bạn trong những tiêu đề trên, chúng ta phải công nhận một cách thẳng thắn rằng, không phải con người muốn thành công trên đường đời chỉ cần một vài thứ nhu cầu quan yếu căn bản trong nghệ thuật xử thế và tiếp nhận là đủ, trái lại trách nhiệm con người đối với nghệ thuật xử thế là cả một vấn đề đòi hỏi ở con người những đường nét linh động và rất tế nhị nữa.
riêng mình mà không ai hay, kể cả mẹ. Tôi thấy mình sẽ thật xấu hổ nếu như để cho ai đó biết được bí mật đó của mình. Hồi đó, tôi rất chăm đọc báo Thiếu niên Tiền phong và hay để ý tới những tấm gương nghèo vượt khó, rồi tôi nhịn ăn sáng một vài hôm, để dành tiền gửi cho họ, chỉ vài nghìn ít ỏi thôi nhưng đối với tôi, việc làm đó rất có ý nghĩa. Tôi không bao giờ để lại địa chỉ để mong nhận lại một lời cảm ơn, vì tất cả những điều đó xuất phát từ tấm lòng của tôi. Rồi tôi cũng không còn thấy "sợ" những người ăn xin nữa, bởi tôi biết họ cũng chỉ là con người, có điều không may mắn được như tôi. Sau này khi bước ra đời, xa vòng tay cha mẹ, tôi vẫn giữ cho mình tình nhiệt huyết yêu thương và lòng người nhân ái. Tôi vẫn giúp đỡ mọi người bằng tất cả những gì có thể với không một toan tính thiệt hơn. Sự giúp đỡ không dừng lại ở việc cho người ăn xin một cái gì đó như ngày xưa nữa mà nó mang một ý nghĩa khác xâu xa hơn về mặt tình cảm. Lòng nhân ái đôi khi không chỉ là cho đi từ vật chất mà đôi khi cũng cần lắm một sự giúp đỡ tinh thần. Giá trị của tình người thường thể hiện qua cái cách mà người ta đối xử với nhau, dù là tình yêu, tình bạn hay bất kì một tình cảm nào. Tôi là một người may mắn, may mắn hơn rất nhiều người vì tôi không quá giàu mà cũng không quá nghèo. Tôi được đi nhiều, được tiếp cận thế giới với rất nhiều mặt trái, cái mà người ta ít khi tưởng tượng. Bạn tôi nói luôn mơ ước một ngày được tới Paris, thành phố kiều diễm và lộng lẫy. Tôi chỉ cười. Trước đây, khi chưa tới Paris, tôi cũng từng nghĩ về Paris như thế, nhưng khi tới Paris rồi, kí ức đọng lại trong tôi không chỉ là một kinh thành ánh sáng nữa, thay vào đó là những ngõ ngách nghèo nàn với hàng trăm, hàng vạn người ăn xin. Bất cứ nơi nào ở Paris bạn cũng có thể gặp người ăn xin, để rồi bàng hoàng khi những người bạn châu Âu của tôi nói rằng: "Ở châu Âu, ăn xin cũng là một cái nghề kiếm được khối tiền đấy!". Tôi chợt nhớ tới những người ăn xin áo rách quê mình, họ nghèo, nghèo thật nên mới phải đi ăn xin như thế. Họ cầu mong sự thương hại (hay tấm lòng nhân ái) từ người khác. Có lẽ ở Việt Nam, mọi người sẽ nói "nhìn dần thành quen", nhưng tôi không biết đã có ai một lần dừng lại và cho họ vài đồng bạc lẻ? Những đồng bạc lẻ đó sẽ không làm cho những người ăn xin đó giàu hơn, nhưng nó sẽ mang một ý nghĩa khác nếu tất cả cùng làm. Nhiều người hay hỏi làm thế nào để tìm được ý nghĩa của cuộc sống, tôi thường lặng mình rất lâu, không lẽ nói với họ rằng, hãy bước ra ngoài và dành cho người ăn xin một vài đồng bạc lẻ, nhìn họ rồi hãy nhìn lại chính mình. Khi đó bạn sẽ tìm ra được ý nghĩa của cuộc sống. Tôi chưa nói với ai điều đó cả nhưng tôi biết mình đã nghĩ rất thật. Cho người khác niềm vui, niềm hy vọng, tức là bạn cũng đang tự cho mình một niềm vui và niềm hy vọng. Lòng nhân ái chưa bao giờ là thừa giữa cuộc đời này cả. Trên bước đường tôi đi, tôi cũng đã nhận được nhiều tấm lòng từ người khác, có cả những người tôi chưa gặp một lần trong đời mà chỉ tiếp xúc qua các phương tiện truyền thông. Khi đọc những bài viết của tôi, họ đã dành cho tôi rất nhiều điều quí báu. Tôi từng ngơ ngác hỏi: "Sao cô/chú lại tốt với cháu đến như vậy trong khi cô/chú không hề biết cháu là người như thế nào?" thì họ nói: "Cô gái ạ, cháu là một người tốt với một tâm hồn đẹp. Tôi tin vào linh cảm của mình. Tôi giúp cháu vì tôi biết cháu đã giúp nhiều người khác, tôi giúp cháu vì tôi hy vọng rằng sau này khi các con tôi bước vào đời, nếu tôi không thể giúp được chúng thì sẽ có những bàn tay khác nâng đỡ chúng". Và tôi đã bật khóc. Tôi chưa phải là một người giàu có để có thể "nhân ái" với mọi người bằng vật chất cao lớn, tất cả những gì tôi có thể làm được lúc này là cho đi những điều tôi nhận được dù là nhỏ nhoi. Tôi đang nỗ lực điều đó bằng những giá trị tinh thần dành cho nhiều bạn trẻ lúc này. Tôi không mong họ trả ơn tôi bằng một điều gì đó, tôi chỉ mong rằng họ sẽ tiếp tục cùng tôi tiếp nối chặng yêu thương, chặng của những bài học nhân ái từ những điều nhỏ nhoi vụn nhặt nhất giữa đời thường như là ngày xưa mẹ từng dạy nó cho tôi. Viết đến đây tôi bỗng chợt nhớ đến 2 câu thơ đã đọc được đâu đó và cũng xin mượn hai câu thơ này để kết thúc cho bài viết của mình: Cảm ơn đời đã cho tôi thấu hiểu Hạnh phúc nhận về là khi biết cho đi . Nghị luận xã hội "Lòng khoan dung" Trong cuộc sống,không ai là hoàn hảo.Ai cũng mang trong mình những yếu đuối rất con người.Và vì thế,ai cũng cần đc khoan dung... Khoan dung là 1 phẩm chất đáng trân trọng của con ng.Khoan dung là biết tha thứ,bỏ qua cho những sai lầm thiếu sót của ng khác;là biết chấp nhận những yếu đuối vấp phạm của ng khác và giúp họ đứng lên sau vấp ngã. Khoan dung, còn nghĩa là tự tha thứ cho chính mình.... Khoan dung-ấy là khi bạn bỏ qua cho ng lạ vừa vô tình dẫm lên chân bạn trên xe buýt.Khoan dung-ấy là khj tôi chân thành đón nhận lời xin lỗi của ng bạn vừa khiến tôi buồn.Khoan dung-là khi người mẹ giang rộng vòng tay ôm lấy đứa con trai sau những chuỗi ngày lang thang,nay đã ân hận trở về.Khoan dung,nhiều cách biểu hiện,chung 1 trái tim:Nhân ái!!! Vậy...tại sao phải khoan dung? Trước hết ,khoan dung là sự hiểu biết của 1 nhân cách cao đẹp,thể hiện 1 tâm hồn rộng mở,giàu lòng yêu thương.Bởi,chi khj biết mở rộng tấm lòng,chỉ khj tình yêu đc nhân ái hoá,con ng ta mới có thể quên đi những thiệt hại,những tổn thất của mình mà tha thứ cho ng khácHãy xem cách dân tộc Việt Nam tha thú cho kẻ thù xâm lược để thấy đc truyền thống nhân đạo ,nhân ái của ông cha ta đáng khâm phục đến nhường nào.Trong "Bình ngô đại cáo",Nguyễn trãi viết: Mã Kì, phương chính cấp cho 500 chiếc thuyền Vương Thông,Mã Anh cấp cho hàng nghìn cỗ ngựa. Trong "Tuyên ngôn độc lập" Bác đã khẳng định"Tuy vậy,dân tộc Việt Nam trc sau vẫn giữ thái độ khoan hồng,nhân đạo với kẻ thù thất thế"... Hẳn là khj viết lại những hành động khoan dung,nhân đạo ấy của dân tộc ta,các tác giả phải tự hào biết bao!! Không chỉ là biểu hiện của 1 tấm lòng nhân ái cao đẹp,lòng nhân đạo thấm đượm tình ng,khoan dung còn là phẩm chất của 1 con ng biết mình biết ta.Không ai là không phạm sai lầm.Chính khj khoan dung với ng khác la bạn đang chuẩn bị cho mình "một lối đi về"...Bởi cũng sẽ đến lúc bạn sa ngã,bạn lỗi phạm.Ai sẽ tha thứ cho bạn nếu bạn không từng biết tha thứ? Ai sẽ chấp nhận bạn nếu bạn từng không đoái hoài đén sự ăn năn hối lỗi của ng khác? Và ai sẽ khoan dung với bạn nếu bạn chưa từng khoan dung vs kẻ khác đây? Vậy,không khoan dung vs kẻ khác là tàn nhẫn vs chính mình....! Không những thế,bất cứ khj nào bạn khoan dung cho người khác là bạn đang rộng mở 1 đường về cho chính họ.Lòng khoan dung sẽ cảm hoá đc lỗi lầm,là động lực thúc đẩy,khuyến khích họ nhận ra sai lầm và sửa chữa. Chỉ cần 1 ánh mắt thiện cảm thôi cũng đủ cho những ng từng là tù nhân cảm thấy đc đón nhận,sống có ý nghĩa hơn,chỉ cần 1 nụ cười khuyến khích cũng đủ đẻ những thanh niên vừa ra trại thấy mình không bị bỏ rơi,lạc lõng... Tôi cực kì lên án thái độ thờ ơ lạnh nhạt của 1 số thanh niên hiện nay.đối vs những ng đã từng phạm sai lầm- giờ đang mang trong mình căn bệnh thế kỷ,mòn mỏi sống trong sự ghẻ lạnh của không ít người.Chính sự thờ ơ,lạnh nhạt,chính lòng ích kỷ thiếu khoan dung ấy đang gián tiếp tieps tay cho tội ác lan rộng.Như thế là đúng sao? là văn minh,tiến bộ sao? Những ánh mắt ghẻ lạnh ấy,những con ng vô cảm ấy đang khiến xã hội này ngày càng thêm lạnh! Thiếu thốn tình cảm,thiếu thốn vị tha,lòng khoan dung,...tất cả sẽ chỉ còn là một xã hội vô tri,vô giác,lạnh lùng,vô cảm....Nhưng,vẫn còn đó những tấm lòng nhân ái,sống vì mọi ng,biết tha thứ,biết khoan dung-góp phần xây dựng 1 xã hội tốt đẹp hơn,phát triển hơn,nhân ái hơn,... Và chắc hẳn những ng biết khoan dung đó sẽ luôn nhận được tình yêu thương,sự kính trọng của mọi ng. Khoan dung với ng khác,rất cần thiết,nhưng chưa đủ!Tôi đau lòng khj không ít ng tự dằn vặt mình,hành hạ tâm hồn và thể xác mình...vì họ cho rằng mình đã làm sai,mình không đáng đc tha thứ.Đừng như thế! Biết nhận ra lỗi lầm là điều tốt,nhưng cứ sống mãi trong hoài niệm thế có tốt không? Tại sao không tự tha thứ và bắt đầu lại...một sự khởi đầu mới tốt đẹp hơn... Tuy nhiên cần biết phân biệt giữa khoan dung và bao che. Thật đáng buồn khj nhìu ng tiếp tay cho tội ác mà cứ nghĩ là khoan dung.Nhìn thấy ng bạn thân quay cóp bài,1 lần, 2 lần, rồi 3 lần...làm ngơ bỏ qua,hi vọng bạn tự biết sửa chữa.Khoan dung đấy ư? Nhảm nhí!!! Bạn mình lừa dối mọi ng,nhắc nhở k đc,đành bỏ qua,tự nhủ mình khoan dung ư? thật đáng trách! Xin nhắc lại,khoan dung là tha thứ chứ không là bao che. Khoan dung-là chấp nhận những yếu đuối của ng khác và giúp họ sửa chữa-không có nghĩa là tiếp tay cho họ. Mỗi ng hãy học cách khoan dung vs bản thân,vs ng khác bằng lòng nhân ái,bằng đức hi sinh.Không chỉ biết khoan dung,bên cạnh đó,việc giúp ng khác(hay chính mình) nhận ra sai lầm,định hướng sửa chữa,cũng là điều rất quan trọng. Vâng.Tôi cũng không phải là 1 ng hoàn hảo.Bản thân tôi cũng từng mắc sai lầm...đó là khj tôi không học bài và bị điểm kém....tôi đã vô tình khiến bố mẹ và thầy cô thất vọng....là khj tôi trách nhầm đứa bạn....là khj tôi đã dửng dưng trc những ánh mắt thơ ngây cầu xin sự giúp đỡ của những em bé đánh giầy tội nghiệp...là khj.... Nhưng nhờ đó tôi cũng rút ra bài học cho bản thân mình...đó là khj nhìn thất ánh mắt buồn của mẹ,tôi biết mình cần cố gắng.là khj nhận được lời giải thích,cái ôm xiết chặt của nhỏ bạn ,tôi biết mình cần suy nghĩ chín chắn hơn.là khj tôi nhận được sự giúp đỡ của những em nhỏ đánh giầy nhặt giúp tôi chiếc ví mà tôi đã vô ý đánh rơi,tôi biết mình cần rộng lượng....Sau những vấp ngã,tôi vẫn đc đón nhận,đc yêu thương. Chính tình yêu,sự tha thứ của mọi ng khiến tôi đứng lên sau những thất bại.Và tôi tin là lòng khoan dung có sức mạnh cảm hoá mãnh liệt... Nếu chưa từng đón nhận lòng khoan dung,bạn sẽ không hiểu nó có ý nghĩa lớn lao như thế nào đâu!!! Gửi tặng Tăng,Trường và những ai đang trên con đường "tìm 1 lối đi về"... "Đức tính khiêm tốn" Song song với những thứ nhu yếu tinh thần, mà con người chúng ta cần phải có trong lãnh vực giao tiếp với mọi người chung sống với mình trong xã hội. Song song với những thứ nhu yếu tinh thần, mà con người chúng ta cần phải có trong lãnh vực giao tiếp với mọi người chung sống với mình trong xã hội, như có lần tôi đã trình bày cùng bạn trong những tiêu đề trên, chúng ta phải công nhận một cách thẳng thắn rằng, không phải con người muốn thành công trên đường đời chỉ cần một vài thứ nhu cầu quan yếu căn bản trong nghệ thuật xử thế và tiếp nhận là đủ, trái lại trách nhiệm con người đối với nghệ thuật xử thế là cả một vấn đề đòi hỏi ở con người những đường nét linh động và rất tế nhị nữa. Cùng chung quan niệm trên, giờ đây tôi xin đề cập đến một tính nết tối cần trong nghệ thuật chinh phục lòng người trên một phương diện xử thế, đó là tính khiêm tốn. Nếu lòng chân thành giúp con người tạo cho mình một thế đứng trong quan niệm giao tiếp với mọi người, thì tính giản dị giúp con người tránh xa được những thất bại tầm thường, lòng khiêm tốn là một thứ nhu cầu quan yếu giúp ích cho đời sống con người chúng ta những bước tiến thành công trọng đại trong lĩnh vực tinh thần cũng như về phương diện giao tiếp với mọi người bên ngoài đời sống nữa. Lòng khiêm tốn có thể được coi là một bản tính căn bản cho con người trong nghệ thuật xử thế và tiếp nhận. Điều quan trọng là khiêm tốn chính nó tự nâng cao giá trị cá nhân của con người trong xã hội, lòng khiêm tốn còn tượng trưng cho những con người đứng đắn, luôn luôn biết sống theo thời và biết nhìn xa. Con người có lòng khiêm tốn bao giờ cũng là những con người thường hay thành công trong lĩnh vực giao tiếp với con người. Nói như thế chúng tôi tin rằng bạn đã hiểu được tầm quan trọng của hai tiếng khiêm tốn rồi. Vậy nếu giờ đây chúng ta đặt thành câu hỏi: - Khiêm tốn là gì? Tôi xin định nghĩa hai tiếng đó một cách đơn giản như sau: - Khiêm tốn là tính nhã nhặn, biết sống một cách nhún nhường, luôn luôn hướng thượng, tự khép mình vào những khuôn thước của cuộc đời, bao giờ cũng nêu cao óc học hỏi. Hoài bão trọng đại của cá nhân là tiến mãi không ngừng, chủ đích là không khoe khoang, không tự đề cao cá nhân mình với người khác. Người vốn có tính khiêm tốn thường cho mình là kém, còn phải tiến thêm nữa và càng phải trau dồi, học hỏi nhiều hơn nữa. Người có sẵn tính khiêm tốn không bao giờ chịu chấp nhận sự thành công của cá nhân mình trong hoàn cảnh hiện tại, lúc nào cũng cho sự thành công của mình tầm thường không đáng kể, luôn luôn tìm đủ mọi phương diện để học hỏi thêm lên. Định nghĩa lòng khiêm tốn là như thế. Tại sao con người lại cần phải có tính khiêm tốn? Cuộc đời là một trường tranh đấu bất tận, tài nghệ của một cá nhân so ra quan trọng, nhưng thật sự đối với tất cả mọi người thì tài cán kia chỉ là những giọt nước bé bỏng giữa một đại dương vô tận. Sự hiểu biết của một cá nhân không thể đem so sánh với mọi ngươi cùng sống chung với mình, vì thế con người dù tài cán đến đâu cũng luôn luôn phải tìm học thêm học thêm mãi mãi. Tôi không chối cãi với bạn, là con người khi tự tạo cho mình một tài năng cao siêu, quán chúng, một địa vị lẫy lừng, một tiếng tăm vang dội, tạo được cho mình một đời sống sung túc ấm no ai lại không lấy đó làm mừng. Nhưng, thưa bạn, đối với chính cá nhân con người là như thế, song bạn có dám quả quyết là những tài ba ấy, những kinh nghiệm ấy, những khôn ngoan ấy có thể là một định luật bất di bất dịch đối với tất cả mọi người không? Bạn có đủ tự tin tưởng rằng với những thứ mình đã thực hiện được trên đời không ai có không. Thưa bạn. Làm sao ước đoán được phải không bạn. Tôi tin tưởng là không bao giờ, và trái lại tôi còn dám quả quyết là con người dù tài cán bao nhiêu chăng nữa, cái tài ấy, cái khôn ngoan hiện hữu ấy không bao giờ quả quyết là không ai hơn được. Những ai còn tin tưởng như vậy là sai lầm, là khờ dại là chưa biết nghệ thuật xử thế. Tôi xin bạn nhớ cho rằng tài cán con người là một chuyện đương nhiên, nhưng tài quán chúng tuyệt đối với mọi người là một chuyện khác, con người chúng ta chỉ hơn được là đó, với những kẻ nhỏ hơn ta, thua kém ta, nhưng nếu so sánh với mọi người thì thật là điều vô lý vô cùng. Nếu bạn là một người tài giỏi, tôi tin ngoài xã hội còn hàng vạn người hơn bạn. Nếu bạn là một nhà nghệ sĩ tài hoa ư? Xin thưa, ngoài trường đời còn lắm người tỷ phú giàu sang phú quí hơn bạn nhiều lần v.v Tất cả những thứ ấy đều có người hơn hẳn con người cá nhân chúng ta, chúng ta chỉ có thể lấy những thứ tài cán ấy làm một lợi khí trau dồi đời sống vật chất, dùng nó làm một bước tiến trên đường đời dễ dàng thành công với chính cá nhân bạn so với những kẻ thiếu may mắn hơn bạn mà thôi. Ngược lại, nếu trong lòng bạn còn nuôi dưỡng tư tưởng tuyệt đối hơn người là một công việc quá đáng, thật sự không mang đến cá nhân bạn một sự lợi ích nào cả. Nói theo một quan niệm triết lý thì con người nên tự nhìn xuống giai cấp dưới mình thì hơn, vì lúc nhìn xuống ta thấy hơn được bao nhiêu người khác, nhưng chỉ ngẩng đầu lên bạn thấy bạn chỉ là một con đom đóm trong một vùng sáng bao la của một mặt trăng, mà ở đó ánh sáng của con đom đóm chưa có thể làm cho ai lạ lùng mà trái lại nó chỉ là một vệt lửa quá tầm thường trơ trẽn nữa. Trường hợp đó con đom đóm kia chẳng những không tạo cho ai một sự chú ý mà ngược lại còn làm thành một con vật vô duyên đáng ghét. Với một trường hợp như thế, chúng ta thấy rằng muốn thành công trên đường đời một cách dễ dàng, con người cần phải có một lòng khiêm nhượng nghĩa là luôn luôn phải biết hướng thiện, nhìn tới trước và luôn luôn tự mình cải thiện lấy cuộc đời có như vậy con người mới có thể đi tới thành công một cách hoàn thiện được. Trong đức tính khiêm tốn, người có tài luôn luôn tự cho mình còn kém và cần phải học thêm nữa, người nào mang trong lòng một đức tính khiêm tốn luôn tự coi những thành công của mình như một sự an ủi và coi thường địa vị của mình từ tinh thần hạ mình như thế mà những người có đức tính khiêm tốn thường thành công ra ngoài những ước vọng của mình. Điều này làm tôi nhớ đến một câu nói của một văn hào Tây Phương – Vauvenargues – đã từng nói một câu nói chí lý về tính khiêm tốn mà tôi luôn nhớ mãi. Vauvenargues cho rằng: - “Con người nên chính mình tự an ủi vì mình không có những lỗi lạc cũng như con người đã thường tự an ủi vì không có những chức vụ quan trọng. Chính nhờ cái tư tưởng đó mà con người có thể tự vượt qua được tất cả tiền tài lẫn địa vị”. Làm một con người sống trong xã hội mình phải tự biết thực chất chân giá trị của công việc mình làm, không nên quá ỷ lại vào những tài năng hiện hữu mà coi thường tất cả mọi người chung quanh là tầm thường, là non kém. Điều đáng nói hơn cả là con người có tính khiêm tốn thường thấy xa, nhìn rộng, tránh được những thói xấu tầm thường là tự cao, tự đại, hủy diệt trong lòng mình tính tự phụ và khinh bạc ngạo nghễ. Tuy nhiên, đối với con người có tính khiêm tốn cũng không vì tính thích là kẻ thua thiệt mà tự mình hạ uy tín của mình, không coi thường công trình cá nhân và do đó là những việc làm vô lý. Tóm lại, con người khiêm tốn là một con người hoàn toàn biết mình, hiểu người, không tự mình đề cao vai trò, ca tụng chiến công của cá nhân mình cũng như không bao giờ chấp nhận một tinh thần chủ bại mang nhiều mặc cảm của cuộc đời đối với mọi người. Đấy là một điều mà con người một khi muốn thành công trên đời không thể thiếu được. . Suy nghĩ về tình bạn (Bài hay nhất) Trong cuộc sống, ta gặp gỡ nhiều người, cảm thấy thoải mái khi bên cạnh họ, ta giới thiệu với mọi người rằng đấy là bạn ta. Vào một giây phút nào đó trong cuộc sống, ta tìm được một người có thể thay đổi cuộc sống của ta dù chỉ một phần nhỏ. Đó là một người không chỉ đến bên ta khi vui, khi thành công mà còn là người không rời bỏ ta khi buồn, lúc lâm nguy hay khi thất bại, khi những người xung quanh đã rời bỏ ta mà đi. Và ta gọi đó là một người bạn- một người bạn thân, một người bạn thật sự. Và ta tin rằng : “Bạn là người đến với ta khi mọi người đã bỏ ta đi”. Trong cuộc sống, ta gặp gỡ nhiều người, cảm thấy thoải mái khi bên cạnh họ, ta giới thiệu với mọi người rằng đấy là bạn ta. Nhưng thực ra họ chỉ mới là những người quen biết. Có thể mời những người này đến nhà, cùng nhau đi chơi, cùng chia sẻ một số thứ. Nhưng không phải ai trong số họ cũng có thể trở thành người chia sẻ cuộc sống cùng với ta. Bạn, hiểu đơn giản thì đó là người mà ta quen biết. Tuy nhiên không phải bất cứ ai ta quen cũng là bạn của ta. Một khi đã coi ai đã là bạn tức là người ấy với ta phải có quan hệ thân thiết, gần gũi ở một mức độ nào đó, là người biết đồng cảm và chia sẻ với ta. Ấy là chưa kể những người bạn thân, những người luôn lắng nghe khi ta có chuyện rắc rối, luôn bên ta lúc ta khó khắn và giúp ta vượt qua cơn hoạn nạn. Chỉ có người bạn thân thật sự mới là người ta có thể cùng sẻ chia cuộc sống. Đó là người ta yêu quý, quan tâm và thường xuyên chia sẻ với họ những vui buồn và ngược lại. Đó là một người bạn khiến ta cảm thấy an tâm khi ở bên cạnh bởi lẽ ta biết chắc họ quan tâm đến ta, luôn ở bên ta những khi ta gặp khó khăn buồn phiền. Đó cũng là người ngăn ta mắc sai lầm hoặc giúp ta sửa chữa khi ta phạm lỗi. Đó là người luôn gắn bó và ủng hộ ta. Họ nắm lấy tay ta để tiếp thêm sức mạnh và niềm tin. Họ dõi theo từng bước của ta trên đường đời, ngược lại, ta cũng dõi theo cuộc sống của họ và học hỏi từ đó. Vâng, chỉ có người bạn thân thiết và chân thành đó mới có thể là người “ đến với ta khi mọi người đã bỏ ta đi”. Để cuối cùng, sau bao thăng trầm của cuộc sống ta chợt nhận ra rằng ta có rất nhiều người quen nhưng ta không có nhiều bạn-những người bạn thân thật sự. Khi ta ngã quỵ và thế giới quanh ta dường như quá đen tối, trống rỗng, người bạn ấy sẽ nâng ta lên và làm cho thế giới bỗng sáng lên và lấp đầy những trống rỗng ấy. Người bạn ấy có thể dắt ta qua những giây phút khó khăn của cuộc sống, nắm lấy tay ta và nói rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.Cuộc sống không phải luôn trải hoa hồng , đôi khi ta phải đối mặt với những khó khăn tưởng như không thể vượt qua được , những thất bại tưởng như có thể làm ta gục ngã.
File đính kèm:
- on_van_9_20150725_032916.doc