Bài mẫu cuộc thi viết thư quốc tế UPU lần 45 - Viết thư cho chính mình
Bài mẫu số 2
Dung thân mến!
Đêm nay, biết bao nhiêu ánh sáng xanh, đỏ lấp lánh trên bầu trời cao lung linh, huyền ảo. Đèn điện giăng khắp phố, mọi người vui chơi tấp nập. Không khí Giáng Sinh thật rộn ràng, nhộn nhịp và ấm áp. Lại một năm nữa sắp trôi qua, mình lại được thêm một tuổi mới, với nhiều ước mơ và hoài bão đang đón chờ.
Không biết điều gì sẽ đến trong ba mươi năm nữa nhỉ? Thế giới, nhân loại, đất nước và xã hội sẽ như thế nào? Chiến tranh, đói nghèo, thiên tai và bệnh tật có còn ám ảnh con người nữa không? Học sinh có còn đến trường học như thế này hay chuyển sang một cách học khác? Nhưng dù có như thế nào đi chăng nữa thì mình cũng mong là mọi người đều được đi học, được biết chữ, biết kiến thức để lập nghiệp nuôi sống bản thân và gia đình. Riêng mình, mong muốn rằng sau 30 năm nữa mình sẽ là cô giáo, được giảng dạy trên chính quê hương này.
Đến khi đó mình đã có chồng rồi chứ nhỉ? Mình rất thích chồng mình là thầy giáo dạy Ngữ văn, giống như thầy giáo của mình hiện nay vậy. Thầy thật là đẹp trai, phong thái đỉnh đạt, gọn gàng, giọng nói của thầy mới trầm ấm làm sao! Ôi! mình muốn một lần làm cô dâu quá! Tháng trước chị bé ở bên nhà làm cô dâu thật là đẹp! Đến khi ấy, Nhà nước có còn hạn chế sinh con thứ ba không nhỉ? Nếu còn thì mình đành sinh hai thôi, nhưng nếu không thì mình sẽ sinh bốn đứa cho đủ đông, tây, nam, bắc hi hi Thật là tuyệt vời!
Khi ấy, chắc ba mẹ mình đã thành hai ông bà lão rồi nhỉ? Mình sẽ cố gắng làm việc, kiếm thật nhiều tiền để phụng dưỡng cho ba mẹ thật tốt. Ba mẹ đã vì mình mà chịu biết bao nhiêu cực nhọc, “một nắng hai sương”, “thức khuya, dậy sớm” quanh năm lam lũ với nghề nông “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” mới có tiền cho hai đứa con ăn học, mình thấy thương ba mẹ thật nhiều: Ba mẹ ơi! con sẽ cố gắng học thật giỏi để không phụ công lao nuôi nấng, dưỡng dục của ba mẹ. Mai này lớn lên con sẽ thi vào sư phạm, ba mẹ khỏi phải lo tiền học phí cho con nữa!
Bài mẫu số 1 Nam thân mến! Tháng 12 trời mưa rả rích, sắp tới Noel rồi mà đâu đó trên thế giới này, vẫn còn đang chìm đắm trong những vấn đề nóng rát như: chiến tranh, khủng bố, bệnh dịch, ô nhiễm và đói nghèo, thật là tội lỗi. Mình mới vừa rót một ly trà nóng, nhâm nhi vài ngụm và miên man trong những suy nghĩ không đầu, không cuối. Thôi thì viết đôi dòng gửi đến 35 năm sau để giải bày cùng bạn đây! Khi bạn nhận lại lá thư này, chắc hẳn thế giới đã đến năm 2060 rồi phải không? Khi đó có lẽ bạn đã là ông bố hai con rồi nhỉ? Thế giới, cảnh vật, xã hội và con người có gì thay đổi không?Để mình tưởng tượng xem nhé! - Với sự nóng lên toàn cầu nhanh chóng như hiện nay (tháng 12 rồi mà chẳng thấy lạnh như mọi năm) thì có lẽ đến khi đó băng vĩnh cửu ở hai đầu cực đã tan hết rồi nhỉ? - Với những ống khí thải khổng lồ của các nhà máy, đêm ngày nhả khỏi không ngừng thì đến khi đó bầu trời chắc là ngột ngạt và u tối lắm! - Thiên tai, hạn hán, cháy rừng xảy ra thường xuyên phải không? Nước ngọt trở thành thứ nước thánh quý giá mà có vàng cũng không mua được. - Hiện nay lòng tham của con người không có đáy có lẽ đến khi đó nó sẽ như hố đen của vũ trụ ấy nhỉ? Cuốn nhân loại vào vòng chiến tranh, khủng bố, máu chảy thành sông, xương phơi đầy đồng. Các bệnh dịch, truyền nhiễm được thời phát triển và nhanh chóng lây lan ra toàn cầu Hic hic có lẽ mình quá viễn vông rồi. Con người là loài động vật thông minh nhất thế giới mà, sao có thể để chuyện kinh khủng đó xảy ra được chứ? Có lẽ, vì thấy được tương lai như vậy, nên loài người đã bắt đầu ý thức cao độ về bảo vệ môi trường, bảo vệ tài nguyên tự nhiên, xây dựng xã hội nhân hoà, bảo đảm an ninh trật tự. Mọi người ai cũng ý thức được việc làm của mình, nên đã tạo cho trái đất trở thành hành tinh đáng sống nhất trong vũ trụ. Con người đã tìm ra được nguồn năng lượng “điện từ đảo cực” thay thế cho xăng dầu, chiếu sáng bằng năng lượng sinh học rất an toàn mà không gây nóng cho trái đất. Hệ thống y tế, giáo dục được hoàn thiện. Con người được học tập và chữa bệnh trong môi trường trong sạch, lành mạnh. Hệ sinh thái trên cạn và dưới nước được bảo tồn và phát triển. Động thực vật phong phú đa dạng, cây cối xanh tươi, không khí trong lành, mát mẻ. Tuổi thọ của con người được nâng lên đáng kể .v.v Đó mới là những điều thực tế ở năm 2060 phải không? Chúng ta hãy cùng chung tay kết nối thông điệp sống còn này với mọi người, để cùng làm nên điều tuyệt vời đó nhé! Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ấy vậy mà đã 35 mùa xuân đi qua, tuổi đời càng thêm chồng chất. Tóc xanh giờ đã pha sương lốm đốm bạc, trải qua muôn vàn hỉ - nộ ái - ố trong cuộc đời. Mình nhận ra rằng làm một người dân bình thường, sống một cuộc sống bình thường, hẳn là rất hạnh phúc và viên mãn. Mình cũng không ao ước gì hơn ngoài điều đó. Mong rằng đến khi ấy lịch sử sẽ sang một trang mới, trái đất sẽ yên bình, nhân loại sẽ được bình yên. Mọi người ai cũng có cơm no áo ấm, sống trọn vẹn một cuộc đời vui tươi và an lạc. Đôi điều trăn trở và gửi gắm trong thư này cho bạn. Hi vọng bạn sẽ nhận lại được ở tương lai. Bài mẫu số 2 Dung thân mến! Đêm nay, biết bao nhiêu ánh sáng xanh, đỏ lấp lánh trên bầu trời cao lung linh, huyền ảo. Đèn điện giăng khắp phố, mọi người vui chơi tấp nập. Không khí Giáng Sinh thật rộn ràng, nhộn nhịp và ấm áp. Lại một năm nữa sắp trôi qua, mình lại được thêm một tuổi mới, với nhiều ước mơ và hoài bão đang đón chờ. Không biết điều gì sẽ đến trong ba mươi năm nữa nhỉ? Thế giới, nhân loại, đất nước và xã hội sẽ như thế nào? Chiến tranh, đói nghèo, thiên tai và bệnh tật có còn ám ảnh con người nữa không? Học sinh có còn đến trường học như thế này hay chuyển sang một cách học khác? Nhưng dù có như thế nào đi chăng nữa thì mình cũng mong là mọi người đều được đi học, được biết chữ, biết kiến thức để lập nghiệp nuôi sống bản thân và gia đình. Riêng mình, mong muốn rằng sau 30 năm nữa mình sẽ là cô giáo, được giảng dạy trên chính quê hương này. Đến khi đó mình đã có chồng rồi chứ nhỉ? Mình rất thích chồng mình là thầy giáo dạy Ngữ văn, giống như thầy giáo của mình hiện nay vậy. Thầy thật là đẹp trai, phong thái đỉnh đạt, gọn gàng, giọng nói của thầy mới trầm ấm làm sao! Ôi! mình muốn một lần làm cô dâu quá! Tháng trước chị bé ở bên nhà làm cô dâu thật là đẹp! Đến khi ấy, Nhà nước có còn hạn chế sinh con thứ ba không nhỉ? Nếu còn thì mình đành sinh hai thôi, nhưng nếu không thì mình sẽ sinh bốn đứa cho đủ đông, tây, nam, bắc hi hi Thật là tuyệt vời! Khi ấy, chắc ba mẹ mình đã thành hai ông bà lão rồi nhỉ? Mình sẽ cố gắng làm việc, kiếm thật nhiều tiền để phụng dưỡng cho ba mẹ thật tốt. Ba mẹ đã vì mình mà chịu biết bao nhiêu cực nhọc, “một nắng hai sương”, “thức khuya, dậy sớm” quanh năm lam lũ với nghề nông “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” mới có tiền cho hai đứa con ăn học, mình thấy thương ba mẹ thật nhiều: Ba mẹ ơi! con sẽ cố gắng học thật giỏi để không phụ công lao nuôi nấng, dưỡng dục của ba mẹ. Mai này lớn lên con sẽ thi vào sư phạm, ba mẹ khỏi phải lo tiền học phí cho con nữa! Đứa em của mình khi đó chắc là đã lớn lắm rồi, không biết cu cậu đã lập gia đình chưa nữa? Nghe cu cậu nói là không muốn lấy vợ, vì sợ bị vợ mắng giống như mình hay mắng cậu ấy vậy! hi hi Thật là trẻ con quá đi mất! Bạn bè mình lúc đó chắc hẳn cũng có nghề nghiệp, chồng con đầy đủ rồi chứ nhỉ? Cái Xuân, cái Nhung có lẽ sau này sẽ sung sướng, có nghề nghiệp tốt nè. Vì hai bạn ấy học giỏi quá mà, lúc nào điểm cũng cao hơn mình, hic hic Mình phải cố gắng hơn nữa mới được. Còn thằng Nhân không biết nó sẽ như thế nào? Đừng nói sau này nó là chồng mình đó nghe. Nó hay để ý mình lắm, nhưng khi mình nhìn nó, nó lại quay đi. Không biết nó có ý gì với mình không? Lạy trời sau này mình không bị nó cưa đổ, đàn ông con trai gì mà nhút nhát thấy sợ. Trời càng về khuya càng lạnh, không gian tĩnh mịch bốn bề, làm mình nghe rõ tiếng cạch cạch của kim giây đồng hồ đang chuyển dần sang ngày mới. Thôi dừng ước mơ ở đây vậy, sáng mai mình đến phiên trực nhật rồi. Phải đến sớm để hoàn thành tốt nhiệm vụ mới được. Mong cho đất nước của mình nói riêng và thế giới nói chung, 30 năm tới vẫn được bình yên và mãi được yên bình. Để mình có thể phấn đấu đạt đến mục tiêu đã định. Và một điều quan trọng nữa mình muốn gửi gắm đến các anh chị bưu điện là: Xin hãy lưu giữ lá thư này của em cẩn thận! Đừng làm thất lạc ước mơ bé bỏng của em nhé! Em xin cảm ơn anh chị rất nhiều ạ! __ Thân gửi bạn năm 2060 ! Hôm nay mình viết lá thư này gửi bạn , chắc hẳn bạn đang thắc mắc không biết mình là ai có đúng không ?Đôi lời giới thiệu về bản thân, mình là một cô bé 14 tuổi đến từ quá khứ ,nói cụ thể một chút thì mình hiện đang sống ở năm 2015. Các bạn có muốn biết mình đang sống ở một đất nước như thế nào không?Nó như các cuộn phim tư liệu cũ kĩ mà các bạn xem , con người không thể bay , cũng như không có các khả năng phi thường khác.Ngày nay , con người ở thời đại của bạn cùng với công nghệ,kinh tế cũng như xã hội đã phát triển hơn trước nhiều.Dần xuất hiện nhiều thêm các loại phương tiện , các loại máy móc tiên tiến .Và hơn thế nữa , ước mơ trở thành 1 cường quốc công nghiệp lúc bấy giờ cũng đã trở thành hiện thực..Để phục vụ cho nhu cầu cuộc sống xã hội ngày càng phát triển , các nhà nghiên cứu đã áp dụng và biến đổi các dạng năng lượng như gió ,ánh sáng mặt trời ,nhiệt ,... trở thành các năng lượng có ích , thật thú vị phải không bạn , một giải pháp khá là khả thi! Nói thì nói vậy thôi , một đất nước văn minh, tiến bộ chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài.." Năng lượng kia phải chăng tự dưng mà có .. Không! nó sẽ mất đi nếu như ta không biết cách giữ gìn !!"Tận dụng nguồn năng lượng ấy là rất tốt nhưng hiện tại bây giờ nó đang dần mất đi và hơn thế nữa , nó sẽ mất mãi mãi nếu chúng ta cứ mãi khai thác mà không có các biện pháp tái tạo lại nó. Ở độ tuổi của mình chắc các bạn từng học và biết thế nào là năng lượng tái sinh ,năng lượng không tái sinh ,năng lượng vĩnh cửu.Nói vòng quanh từ nãy đến giờ thì mục đích mà mình hôm nay mình viết lá thư này chỉ vì muốn gửi tới các bạn 1 thông điệp: ' Những điều hôm nay , ngay lúc này các bạn đang làm hãy dùng 5 giây mà suy nghĩ về sau này,để rồi hình dung xem hậu quả trong tương lai ,bạn nhá !'Đất nước bạn giàu hơn ta , tại sao thế? Đơn giản chỉ là họ biết họ đang làm gì ..mình chỉ nói đến đây thôi ,mình chỉ muốn nói với bạn rằng đất nước ta phát triển thì nước bạn còn hơn ta nhiều , vậy thì tại sao ta lại không cố gắng hơn nữa để đưa đất nước ta ngày một đi lên , các bạn trẻ , chúng ta làm được mà. Ngoài phố thì nhìn đâu cũng toàn là những tòa nhà cao tầng , những tòa nhà chọc trời cao vun vút , ngoài phố thì dày đặc cả ô tô ,.. mọi người giờ đây cũng dường như ý thức hơn được việc phải tự họ bảo vệ chính họ và họ đang rất cố gắng phục hồi lại những gì trong quá khứ mà các bạn đã gây ra , từ việc không ngừng khai thác mong được vụ lợi từ cả đóng kho khoáng sản , kim loại quý giá trước kia ;chặt cây xanh phá rừng, làm ảnh hưởng đến bầu khí quyển .Nghe này các bạn trẻ , chúng ta hãy chung tay vì 1 đất nước trong sạch nhá ! Một lá thư từ quá khứ gửi đến tương lai , mình mong rằng các bạn hãy cố gắng bảo vệ nguồn năng lượng mà các bạn đang có vì chúng hữu ích chứ hoàn toàn vô hại .Nào , bắt tay ngay từ bây giờ từ việc làm nhỏ thôi , là việc tiết kiệm điện.Sử dụng điện theo nguyên tắc bốn đúng : đúng lúc, đúng chỗ, đúng cách và đúng nhu cầu.Đã có không ít những biện pháp được đưa ra để tiết kiệm nguồn điện , từ việc sử dụng các dạng đènled,thậm chí , hiện tại nơimình ở ,còn hạn chế sử dụng nguồn điện bằng cách tránh việc sử dụng đèn đường thay vào đó là sử dụng các loại vạch kẽ đường biết tự phát sáng vào ban đêm. việc xanh hóa môi trường cũng là một trong những nhu cầu mà các bạn phải làm . Song , tất cả chúng ta , không kể cả hiện tại lẫn quá khứ và cả tương lai , đơn giản thôi ,cùng nhau tạo dựng ,xây dựng nguồn năng lượng mới cho đất nước.Mọi việc các bạn làm hôm nay, sẽ có ảnh hưởng này , đừng quên điều đó ! Tôi của 45 năm về trước.chào .
File đính kèm:
- Bai_mau_UPU_45.doc