Bài dự thi viết thư UPU 45 - Viết thư cho chính mình - Thư gửi tôi năm 45 tuổi

Hành tinh xanh - bây giờ chỉ còn là kỉ niệm. Cây cối, sông ngòi, động thực vật đã bị huỷ diệt hoàn toàn. Khắp nơi toàn một màu hoang lạnh, u ám, đầy phóng xạ. Trái đất trở thành trái thối bốc khói đen mù mịt, trôi lơ lửng trong vũ trụ điêu tàn.

Ước mơ ngày nào tôi của xem như gió thoảng mây bay. Tôi từng có mục tiêu phấn đấu trở thành một thầy thuốc giỏi - nối nghiệp cha tôi. Ông ấy là một thầy thuốc có tài, có tâm hết lòng vì người bệnh. Bệnh nhân của ông rất đông nhưng không bao giờ ông chảnh choẹ hay làm giá. Ông thường dạy tôi rằng: Người tìm đến cha là người bệnh - ít nhiều bị tổn thương tinh thần và thể xác nên rất cần cha giúp đỡ. Nếu họ có la ó, nhăn nhó thậm chí chưởi rủa vì cơn đau hành hạ thì đó cũng là điều bình thường, chấp nhận được. Ta là thầy thuốc - ta có trách nhiệm phải chữa cho họ lành mạnh về thể xác, vững vàng về tinh thần có như thế bệnh của họ mới khỏi tuyệt đối được.

 

doc3 trang | Chia sẻ: xuannguyen98 | Lượt xem: 575 | Lượt tải: 0download
Bạn đang xem nội dung tài liệu Bài dự thi viết thư UPU 45 - Viết thư cho chính mình - Thư gửi tôi năm 45 tuổi, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
UPU 45 - Viết thư cho chính mình
Thư gửi tôi năm 45 tuổi
Vậy là đã 45 mùa xuân đi qua, tóc xanh bây giờ lốm đốm bạc, vầng trán đã có nếp nhăn đánh dấu sự già nua theo tuổi tác. Giờ này mọi người đã định cư trên Earth 2.0 cả rồi. Chỉ còn một mình tôi cô đơn trên mảnh đất cằn cỗi đầy ô nhiễm này. 
Có lẽ tôi cũng phải đi thôi - nhiều lần cũng có ý định ấy nhưng vì ở lâu với mảnh đất tổ tiên để lại lòng không nỡ ra đi. Có một nhà thơ nào đó đã nói rằng:
"Khi ta ở chỉ là nơi đất ở,
Khi ta đi đất bỗng hoá tâm hồn"
Thật đúng vậy, quê hương, bến nước, con đò, khói lam chiều đã khắc sâu vào tâm trí tôi. Đến nỗi cuối mỗi ngày tôi đều dành 30 phút ngồi trên đồi cao ngắm nhìn quê hương thanh bình, trù phú của mình. Kia là con kênh nhỏ dẫn dòng nước ngọt tưới mát cho đồng lúa xanh mơn mởn, trên đường làng đàn trâu thong thả về chuồng, bác nông phu quang gánh nặng trĩu trên vai...xa xa nhà ai đang nhóm lửa, ánh sáng hồng rực đỏ một khoảng không. Tôi thấy rất vui và yêu quê hương mình biết bao.
Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được bao lâu, khi thế giới có nhiều biến động tiềm ẩn khó lường... Cuộc chiến chống khủng bố càng ngày càng ác liệt, kéo dài, khiến tất cả các nước cùng vào cuộc, cộng thêm những bất đồng giữa khối NATO và NGA, các nước ĐNÁ và Trung Quốc, tranh chấp giữa Triều Tiên và Hàn Quốc, Japan và China... bóng ma chiến tranh dần bao trùm trái đất.
Một cuộc chiến toàn diện xảy ra, bom hạt nhân, bom H, vũ khí sinh học, ... được thời tung hoành ngang dọc, người chết vô số kể, binh lính, quan chức, dân thường, người già, phụ nữ và trẻ em, ... tất cả đều ngả xuống dưới bàn tay của bom đạn, hận thù, tranh giành, cướp bóc. Những nhà khoa học và chính trị gia còn sống sót kịp thời dẫn theo một số cư dân ít ỏi lên tàu Con thoi, đến nơi dự trữ hạt giống của nhân loại rồi thẳng tiến lên Earth 2.0, bắt đầu một hành trình sống mới.
Hành tinh xanh - bây giờ chỉ còn là kỉ niệm. Cây cối, sông ngòi, động thực vật đã bị huỷ diệt hoàn toàn. Khắp nơi toàn một màu hoang lạnh, u ám, đầy phóng xạ. Trái đất trở thành trái thối bốc khói đen mù mịt, trôi lơ lửng trong vũ trụ điêu tàn.
Ước mơ ngày nào tôi của xem như gió thoảng mây bay. Tôi từng có mục tiêu phấn đấu trở thành một thầy thuốc giỏi - nối nghiệp cha tôi. Ông ấy là một thầy thuốc có tài, có tâm hết lòng vì người bệnh. Bệnh nhân của ông rất đông nhưng không bao giờ ông chảnh choẹ hay làm giá. Ông thường dạy tôi rằng: Người tìm đến cha là người bệnh - ít nhiều bị tổn thương tinh thần và thể xác nên rất cần cha giúp đỡ. Nếu họ có la ó, nhăn nhó thậm chí chưởi rủa vì cơn đau hành hạ thì đó cũng là điều bình thường, chấp nhận được. Ta là thầy thuốc - ta có trách nhiệm phải chữa cho họ lành mạnh về thể xác, vững vàng về tinh thần có như thế bệnh của họ mới khỏi tuyệt đối được.
Ấy vậy mà, thời thế, thế thời thay đổi, nhân loại vô tội lại bị kẻ bất lương tàn sát, cướp mất tương lai, sự nghiệp. Không phải riêng tôi mà có rất nhiều người đã bị đánh cắp ước mơ, đánh cắp ngày mai như thế đấy!
Tôi đang tuyệt vọng trong những suy nghĩ đau buồn, bỗng nhiên từ trên trời cao loé lên ánh sáng xanh lớn dần, lớn dần. Như Lai phật tổ đang ở trước mặt tôi, ông cất tiếng như sấm rền: 
- Dậy mau, đi học có trễ giờ rồi!
Tôi chợt bừng tỉnh, lơ mơ chưa hiểu chuyện gì, thì ba tôi nhắc lại:
- Dậy chuẩn bị đi học, trễ giờ rồi con. 
À thì ra là tôi nằm mơ, một giấc mơ kì lạ, tỉnh giấc rồi mà tôi vẫn chưa hết bàng hoàng. Thật may quá, thì ra chỉ là mơ thôi. Tôi tự trấn tĩnh rồi vội vàng chuẩn bị đồ đi học.
Lên lớp rồi tôi vẫn không quên về giấc mơ lạ lùng ấy, tôi liền lấy giấy bút ghi lại sơ lược gửi cho mình 45 năm sau, để kiểm nghiệm xem điều mình đã gặp trong mơ có trở thành hiện thực không? Hi vọng đó chỉ là ảo mộng. A-men ...
Earth 1.0 day 21.02.2016

File đính kèm:

  • docUPU_45_Viet_thu_cho_chinh_minh_Thu_gui_toi_nam_45_tuoi.doc
Giáo án liên quan