Giáo án Ngữ văn 9 - Tuần 8

Đoạn cuối là đoạn ND đã sử dụng bút pháp tả cảnh ngụ tình hết sức điêu luyện. Mõi cặp câu lục bát là một nét cảnh , mỗi cảnh lại là một hình ảnh ẩn dụ biểu đạt 1 tâm trạng 1 nỗi niềm của K.Gắn liền với nó là phép tăng cấp trong cách miêu tả.Nhìn về đâu nàng cũng thấy bế tắc , tuyệt vọng.Nỗi tuyệt vọng ngày càng nổi rõ.

 +Một “cánh buồm thầp thoáng” xa xa nơi cửa bể chiều hôm gợi cho nàng nỗi nhớ thương quê hương,gia đình ,không biết ngày nào mới được trở về đoàn tụ.

 +Một cánh hoa trôi trên “ngọn nước mới sa” cũng gợi cho nàng nỗi buồn man mác . Số kiếp nàng sẽ trôi về đâu hay cũng nổi lênh vô định như thân phận của cánh hoa “trôi man mác biết là về đâu”?.

 +Nhìn nội cỏ dàu dàu nơi “chân mây mặt đất ,một màu xanh xanh” nàng chợt nghĩ tới cuộc sống cô đơn,tẻ nhạt vô vị nơi vắng vẻ,cô quạnh này không biết sẽ kéo dài đến bao giờ.

 +Và cuối cùng là “gió cuốn mặt duềnh” & tiếng sóng bỗng ầm ầm vây xung quanh khiến nàng kinh hoàng như đứng trước những cơn tai biến sắp ập lên cuộc đời mình. Cảnh tượng hãi hùng ấy như báo trước dông bão của số phận sẽ nổi lên, xô đẩy, vùi dập cuộc đời K. & quả thực, ngay sau lúc này, K đã mắc lừa Sở Khanh để rồi phải lâm vào cảnh “Thanh lâu 2 lượt, thanh y 2 lần”.

 

docx15 trang | Chia sẻ: halinh | Lượt xem: 1375 | Lượt tải: 0download
Bạn đang xem nội dung tài liệu Giáo án Ngữ văn 9 - Tuần 8, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Số kiếp nàng sẽ trôi về đâu hay cũng nổi lênh vô định như thân phận của cánh hoa “trôi man mác biết là về đâu”?.
 +Nhìn nội cỏ dàu dàu nơi “chân mây mặt đất ,một màu xanh xanh” nàng chợt nghĩ tới cuộc sống cô đơn,tẻ nhạt vô vị nơi vắng vẻ,cô quạnh này không biết sẽ kéo dài đến bao giờ.
 +Và cuối cùng là “gió cuốn mặt duềnh” & tiếng sóng bỗng ầm ầm vây xung quanh khiến nàng kinh hoàng như đứng trước những cơn tai biến sắp ập lên cuộc đời mình. Cảnh tượng hãi hùng ấy như báo trước dông bão của số phận sẽ nổi lên, xô đẩy, vùi dập cuộc đời K. & quả thực, ngay sau lúc này, K đã mắc lừa Sở Khanh để rồi phải lâm vào cảnh “Thanh lâu 2 lượt, thanh y 2 lần”. 
 Cảnh lầu NB đã được nhìn qua tâm trạng K : cảnh từ xa đến gần, màu sắc từ nhạt đến đậm, âm thanh từ tĩnh đến động, nỗi buồn từ man mác mông lung đén lo âu , kinh sợ. Mỗi cảnh vật đều có nét riêng nhưng lại có nét chung để diễn tả tâm trạng Kiều. Điệp từ “buồn trông” mở đầu các câu thơ 6 chữ tạo âm hưởng trầm buồn. “Buồn trông ” đã trở thành điệp khúc của đoạn thơ & cũng là điệp khúc của tâm trạng.Các từ láy và câu hỏi tu từ trong đoạn thơ vừa có tác dụng tả cảnh vừa biểu lộ được tình cảm của con người.
1,Nghệ thuật: Miêu tả nội tâm nhân vật: Diễn biến tâm trạng được thể hiện qua ngôn ngữ độc thoại và nghệ thuật tả cảnh ngụ tình đặc sắc
-Lựa chọn từ ngữ,sử dụng các biện pháp tu từ…
C/ KB: Qua đoạn trích, ND bày tỏ sự thương cảm cảnh ngộ cô đơn, buồn tủi ; ngợi ca tấm lòng thuỷ chung, hiếu thảo của Thuý Kiều
Những chặng đường đầy cạm bẫy, nhiều máu và nước mắt có “ma đưa lối, quỷ dẫn đường” với Kiều đang ở phía trước. Đoạn thơ “Kiều ở lầu NB” như chứa đầy lệ: lệ của người con gái lưu lạc, đau khổ vì cô đơn lẻ loi, buồn thương chua xót vì mối tình đầu tan vỡ, xót xa nhớ thương cha mẹ, lo sợ cho thân phận số phận mình; lệ của nhà thơ, 1 trái tim nhân đạo bao la đồng cảm, xót thương cho người thiếu nữ tài sắc, hiếu thảo,chung tình mà bạc mệnh
TUẦN 9: MIấU TẢ NỘI TÂM TRONG VĂN BẢN TỰ SỰ
I. Mục tiờu cần đạt: Rốn cho HS kĩ năng:
- Phỏt hiện và phõn tớch được tỏc dụng của miờu tả nội tõm trong văn bản tự sự.
- Kết hợp kể chuyện với miờu tả nội tõm nhõn vật khi làm bài văn tự sự.
- Cú ý thức sử dụng miờu tả nội tõm trong văn bản tự sự.
II. Chuẩn bị:
- GV: Đề bài, đoạn văn mẫu...
III. Tiến trỡnh dạy học:
A/ kiến thức cần nhớ:
1/ Thế nào là miờu tả nội tõm?
2/ Cỏc cỏch miờu tả nội tõm: Trực tiếp - Giỏn tiếp
3/ Lưu ý:
Đối tượng của miờu tả nội tõm là những suy nghĩ , t/cảm, diễn biến tõm trạng của nhõn vật k thể quan sỏt trực tiếp được nờn phải dựng trớ tưởng tượng, úc suy luận phong phỳ và lụ gic. Cú khi cần húa thõn vào nhõn vật.
So với miờu tả bờn ngoài thỡ m/tả nội tõm phức tạp hơn. Trong quỏ trỡnh m/tả nội tõm cần qua tõm tới hoàn cảnh, tỡnh huống để cú thể lớ giải thật lụgic
Trong thực tế , m/tả bờn ngoài và nội tõm thường cú mối quan hệ chặt chẽ với nhau: Tả cảnh ngụ tỡnh , tả ngoại hỡnh bộc lộ nội tõm
B/ Luyện tập :
Đề 1: Tưởng tượng 20 năm sau vào một ngày hố em về thăm trường cũ. Hóy viết thư cho bạn học hồi ấy kể lại buổi thăm trường đầy xỳc động ấy.
A/ GỢI í LÀM BÀI - Em phải viết một lỏ thư, kể chuyện về thăm trường cũ. Lỏ thư đú em phải miờu tả quang cảnh trường em 20 năm sau.Trường sẽ hiện đại, nguy nga, bề thế khỏc hẳn hiện giờ. - Em cần tưởng tượng 20 năm sau em là một người như thế nào? Bao nhiờu tuổi? Làm nghề gỡ? Ở đõu? - Bạn em, người nhận thư, tờn gỡ? Ở đõu? Gia cảnh thế nào? - Em cần suy nghĩ trong trường hợp nào mà em về thăm trường? Vỡ sao em muốn kể cho bạn nghe những điều em nghe , em thấy ? ( Vớ dụ: Em là một Việt kiều về thăm quờ, một thầy giỏo được cử về làm hiệu trưởng, một doanh nhõn đến tỡm hiểu để đầu tư, phỏt triển trường hay đơn giản là một người cha đến xin học cho con...) - Em cần nghĩ đến một cốt truyện, em trở về trường, xỳc động trước sự thay đổi vượt bậc của trường, em muốn làm gỡ đú để hỗ trợ cho cỏc hoạt động của nhà trường, em viết thư kờu gọi bạn bố cựng tham gia chẳng hạn. - Em hóy hỡnh dung, trường em sau 20 năm phải thay đổi như thế nào? ( Yếu tố miờu tả) +Vớ dụ như quy mụ, diện tớch, vị trớ vẫn như cũ hay được mở rụng, nõng tầng cao hơn v...v... +Cổng trường, sõn trường, cõy cối, vườn tược, bói đậu xe, căn tin cú như hồi em học? +Cầu thang. lớp học của học sinh, phũng làm việc của thày cụ, sõn thể dục, phũng thớ nghiệm...đó được hiện đại húa như thế nào? Cỏi gỡ đó mất? Cỏi gỡ cú thờm?( vd: bể bơi, nhà ăn, sõn khấu, tầng hầm để xe, thư viện mở 24/24...) - Em cú gặp ai trong số thầy cụ và bạn bố cũ. Cuộc gặp gỡ cú làm em xỳc động? Những kỉ niệm nào ựa về trong em? Những so sỏnh , liờn tưởng? ( Yếu tố biểu cảm) - Em đừng quờn thời điểm miờu tả là mựa hố. Khi đú trong trường cú những hoạt động gỡ hay hũan toàn vắng lặng? Nếu cú thỡ những hoạt động ấy ra sao?  DÀN í CHUNG: I/ Mở bài: Nơi gửi thư, ngày thỏng năm. Lời xưng hụ đầu thư. Lớ do gửi thư. II/ Thõn bài: Nội dung chớnh của thư. Kể chuyện thăm quờ, thăm trường cũ. Những thay đổi, những hồi ức, nghĩ suy cảm động. III/ Kết bài:Lời nhắn gửi, lời chỳc sức khỏe, kớ tờn. 
Đề 2: Đó cú lần em cựng bố mẹ( hoặc anh chị )đi thăm mộ người thõn trong ngày lễ tết. Hóy kể về buổi đi thăm đỏng nhớ đú.
 Dàn bài:I.MB-giới thiệu khụng gian thời gian-giới thiệu sự vật và cảm xỳc của em.vd: vào 1 buổi sỏng mựa xuõn đẹp trời, gia đỡnh em cựng về quờ đi tảo mộ để thể hiện đạo lớ Uống nc nhớ nguồn của dũng họ từ xưa đến nay. Chuyến đi đú đó để lại nhỡu ấn tượng làm em hok thể nào quờn.II.TB : lần lượt kể cỏc sự việc* sự việc 1: giải thớch khỏi niệm tảo mộ- vào đầu thỏng 3, mựa xuõn đến. Thời gian này khớ trời mỏt mẻ, bầu trời cao, trg xanh. Trg những ngày ấy, dõn tộc VN cú tục lệ tảo mộ tức là đi viếng, sửa sang và khang trang lại phần mộ của tổ tiờn, ụng bà và người thõn.*sự việc 2: kể lại diễn biến của buổi tảo mộ.1. trờn đường đia. sự chuẩn bị: để chuẩn bị cho chuyến đi tảo mộ đc chu đỏo, trang trọng và cẩn thận, bố mẹ em chuẩn bị mọi thứ cần thiết từ tối hụm trc. Mẹ thỡ chuẩn bị làn, rượu, tiền vàng, hương, chố khụ, xụi, hoa quả..b.xuất phỏt:Đỳng 5h, cả nhà lờn đường.Mặc dự là mựa xuõn nhưng trời vẫn chưa sỏng, mờ mờ ảo ảo, ụng mặt trời vẫn đang ngỏi ngủ. Hai bờn đg, cỏc hàng quỏn đang bắt đầu bầy hàng.c. quang cảnh mựa xuõn- ụng mặt trời đang dần lú rạng, ban phỏt những đứa con tinh thần làm thức tỉnh mọi vật. Khụng gian bừng sỏng hẳn. Bầu trời trong xanh, cao vời vợi. Những làn giú nhẹ hiu hiu thổi qua. Tiếng chim rớu rớt nghe thật vui tai làm sao!!2. Đến nghĩa trang- gia đỡnh em như bao gia đỡnh khỏc, quột dọn lại phần mộ- sau khi sửa sang bố mẹ em bắt đầu sắp lễ : thắp hương, cắm hoa, bày biện hoa quả...chuẩn bị đõu vào đấy, bố mẹ em bắt đầu khõn vỏi. Bố mẹ đứng thật nghiờm trang, cầu mong tổ tiờn, ụng bà ở thế giới bờn kia đc mau chúng thanh thoỏt về cừi tiờn.. Đứng sau bố mẹ, em cũng đứng nghiờm trang, khấn vỏi. Bỗng dưng em nhớ về ngày xưa, những ngày được ở bờn bà. Mới năm trước thụi, bà cũn ở đõy, cựng núi chuyện, cựng chơi với chỏu. Bà cũn khuyờn dạy, kể chuyện cho chỏu.. Nghĩ đến thế, nước mắt em rưng rưng..- Em đang nghĩ miờn man, em chợt nghe thấy tiếng mẹ gọi. Em chạy tới, cựng hoỏ tiền vàng với mẹ. Cũn bố thỡ thắp hương cho cỏc phần mộ khỏc ở xung quanh..III. KBTảo mộ xong, gia đỡnh em ra về. Tõm trạng lưu luyến, bõng khuõng. Tục lệ này, đó thể hiện truyền thống cao đẹp của người VN. Mong mỳụn năm nào cũng sẽ được đi tảo mộ.
Bài làm( Tham khảo)“Thanh minh trong tiết thỏng baLễ là tảo mộ hội là đạp thanh ”.Từ lõu lắm Nguyễn Du đó viết như thế về phong tục tảo mộ ngày thanh minh,và tụi chờ đợi ngày ấy để được đi thăm mộ bà với biết bao nỗi niềm, cảm xỳc.Trời đất vạn vật choàng tỉnh sau giấc ngủ đụng,khoỏc tấm ỏo mựa xuõn tươi tắn.Những giọt nắng đầu tiờn trải trờn nẻo đường làng nõu sậm thành từng vựng ấm dịu.Những bụng lau bờn đường khẽ đưa mỡnh trong giú,gợn súng mềm mại.Hương mựa xuõn thoảng nhẹ đõu đõy.... Đường làng đẹp đến lạ lựng !Tụi và gia đỡnh bước vào khu yờn nghỉ của những người đó khuất.Giú ở đõy lạnh, heo hỳt và hoang vắng.Những nấm mộ trắng nằm lặng yờn tưởng chừng như khụng gian ở đõy ngưng lại trong sự vĩnh hằng.Mẹ tụi đó chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết trong chiếc làn nặng trĩu:nào nhang,hoa và cả đồ lễ nữa.Bà tụi nằm ở đõy.Mẹ và chị tụi sửa sang phần mộ bà chu đỏo,cẩn thận.Đưa mấy nộn nhang đó đốt sẵn,mẹ bảo chị tụi đi thắp nhang cho cỏc ngụi mộ xung quanh.Mẹ bày đồ lễ,tụi đứng lặng trước mộ bà,trong hương trầm nghi ngỳt,những kỷ niệm ngày xưa tràn về …Tất cả chỉ như vừa mới hụm qua thụi.Tụi nhớ những ngày bà bế tụi rong chơi khắp làng.Nhớ hơi ấm đặc biệt của bà,hỡnh búng bà mỗi sớm tinh sương,thổi bếp rạ,nướng củ khoai thơm phức.Tụi thường theo bà dậy sớm,thớch ngồi cuộn lại trong lũng bà như một con mốo nhỏ,với tay đun bếp cựng bà.Hơi lửa làm núng bừng hai mỏ ,tụi vừa thổi vừa ăn miếng khoai nướng ngọt đến mềm mụi...Thuở bộ thơ, hai chị em tụi thường dành nhau chải túc cho bà.Túc bà dài, lốm đốm sợi bạc,thoảng mựi sả thơm…Tụi nhớ khụn nguụi mựi hương ấm nồng làm cay sống mũi ấy.Lỳc nhỏ,tụi là đứa trẻ hậu đậu,vụng về nhưng bà chẳng bao giờ mắng tụi. Bà dạy tụi mọi thứ,cẩn trọng,rừ ràng như người ta truyền cho nhau kinh nghiệm đó được chắt chiu cả một đời.Thuở ấy,mỗi lỳc đụng về,bà thường nhắc tụi mặc ỏo cho thật ấm,vậy mà giờ đõy bà nằm một mỡnh trong lũng đất lạnh,trống trải và cụ đơn…Tụi yờu bà,gắn bú bờn bà cả một thời thơ bộ.Tõm hồn tụi trong trẻo hơn,trỏi tim hiểu thế nào là nhõn ỏi từ sự dạy dỗ của bà,từ những cõu chuỵờn cổ tớch mà bà đó kể.Bõy giờ tụi đó lớn khụn.Đụng về biết tự mặc ỏo ấm,làm việc nhà khụng cũn hậu đậu vụng về,bà tụi lại chẳng cũn cú dịp nhỡn thấy thành quả của mỡnh được nữa.Tiếng mẹ gọi hoỏ vàng,tro tiền giấy bay kộo tụi ra khỏi thế giới tuổi thơ tràn ngập hỡnh búng của bà.Tụi trở về nhà trờn con đường cũ nhưng sao thấy khụng gian như ảm đạm hơn.Dường như tụi đang mong chờ một điều kỳ diệu vẫn thường xảy ra trong cỏc cõu chuyện cổ tớch để khụng gian buồn trờn con đường về nhạt bớt đi chăng?Cú thể bà đó đi xa mói nhưng bà vẫn sống trong lũng tụi và tất cả mọi người trong gia đỡnh.Tụi tin bà đang dừi theo từng bước đường đời của đứa chỏu yờu và nhất định sẽ để bà được mỉm cười về tụi nơi chớn suối.
Hướng dẫn về nhà:
HS trung bỡnh, khỏ : Viết 1 đoạn văn tự chọn cú sử dụng miờu tả nội tõm
HS giỏi: Viết bài văn hoàn chỉnh ( Miờu tả nội tõm theo cả 2 cỏch trực tiếp và giỏn tiếp)
Đó sắp bước sang mựa xuõn, khụng khớ cú vẻ rộn ràng, nỏo nhiệt hơn. Ở nhà em, ai cũng nụ nức chuẩn bị mọi thứ, từ quần ỏo, đến mõm quả, trỏi cõy, tất cả đều được chuẩn bị đầy đủ, nhà cửa cũng được quột dọn sạch sẽ, sỏng sủa hơn. Nhưng việc làm khụng thể thiếu đú là đi thăm mộ của bà em – Người đó khuất cỏch đõy ba năm.Theo tục lệ của người Kinh thỡ tảo mộ thường diễn ra vào ngày 20.12 cũn gọi là “Thanh minh”, gia đỡnh em cũng theo tục lệ ấy, đi thăm mộ của người thõn. Sỏng hụm ấy, ba mẹ em đều chuẩn bị đầy đủ: trỏi cõy, nhang thơm, dao, giấy tiền vàng bạc, khụng thiếu mún nào cả. Ba mẹ giục em chuẩn bị nhanh để kịp tảo mộ với những người khỏc. Trờn đường đi ra mộ, em cảm nhận được khụng khớ mựa xuõn đó rất gần. Buổi sỏng hơi lạnh, sương cũn đọng lại trờn cõy, khụng gian cũn đọng lại cảnh mựa đụng và trong lũng em cũn đọng lại hỡnh ảnh của người bà kớnh yờu. Ngoài đường, xe cộ tấp nập, người đụng, chen chỳt nhau. Ai nấy đều chuẩn bị những đúa hoa cỳc, vạn thọ, nhang đốn, chỏc cũng đi viếng mộ giống gia đỡnh em. Mọi người đi khụng bao xa thỡ tới nơi. Ngụi nhà mộ của bà em khụng lớn nhưng rất trang trọng và cũn rất mới. Cảnh vật quanh đõy cú vẻ lạnh hơn, xung quanh ngụi mộ của bà em cũn cú những ngụi mộ khỏc, cũng cú nhiều người đang tảo mộ của người thõn mỡnh nhưng cũng cú nhiều ngụi mộ khụng được ai viếng thăm. Cảnh vật xung quanh toàn cõy, cõy tỏa búng mỏt cho những ngụi mộ. Xung quanh những ngụi mộ màu trắng, cú những cõy cỏ, bụi rậm chen chỳt nhau mọc quanh nú, do khụng cú người viếng thăm. Đang nhỡn ngắm cảnh vật ấy thỡ mẹ bảo em lại mộ của bà để thắp hương. Giống như những ngụi mộ khỏc, mộ của bà em cũng cú cỏ mọc xung quanh, cõy cao hơn. Bụi bỏm đầy trờn mộ và nền mộ, trờn cả tấm bàn thờ của bà em. Mẹ em quột bụi, dọn dẹp xung quanh, cũn ba em thỡ làm cỏ xung quanh. Thắp hương xong, em cựng mẹ em làm cỏ quanh mộ. Cõy cỏ rất khú nhổ lờn như bỏm chắc vào đất, mọc đó lõu ngày. Ba em dựng dao chặt rất mạnh mới lờn được. Một giờ sau, sau khi làm cỏ xong, ngụi nhà mộ lại trở nờn sỏng sủa, sạch đẹp hơn hẳn. Em cầm nhang cắm xung quanh nhà mộ, mẹ thỡ bày mõm quả trỏi cõy ra cũng, ba đốt giấy tiền vàng bạc. Hương khúi nhang bay nghi ngỳt, phủ đầy một khụng gian lạnh lẽo. Trong khụng gian mờ mờ ấy, em cảm nhận như cú hỡnh ảnh hiền từ của người bà hiện ra, cười với em. Ba bảo em nờn đi thắp hương cho những ngụi mộ khỏc. Thắp hương xong, gia đỡnh em đứng trước mộ bà một chỳt rồi về. Lỳc ra về, em cũn nhỡn lại ngoi nhà mộ của bà, như khụng muốn về, em muốn núi với bà: “Bà ơi, chỏu rất nhớ bà, chỏu cú thể mong được gặp bà trong những giấc mơ”.Sau buổi đi thăm mộ ấy, em cảm nhận được như đó gặp lại người bà, buổi đi thăm để lại cho em nhiều điều đỏng nhớ, giỳp em khơi dậy hỡnh ảnh người bà hiền từ, dịu dàng trong tõm trớ em. Em ước bà cú thể sống lại, sống với gia đỡnh em như ngày xưa.
 GIẤC MƠ GẠP NGƯỜI THÂN XA CÁCH ĐÃ LÂU NGÀY
Mưa tầm tó, gió thờm cho nỏt thõn xỏc hoang tàn của một cụng trỡnh đổ nỏt hiện vẫn cũn đố bẹp vài số phận hẩm hiu. Lực bất tũng tõm, mấy anh mấy chỳ cứu trợ đành chịu buụng xuụi trước nhịp vẫy của đụi tay mỗi phỳt trụi qua yếu dần đi của một con người xui xẻo đang quằn quại, ngột ngạt trong đống sắt thộp. Ở xa xa bờn kia hàng rào ngăn cỏch, đằng sau cả đỏm người bu đụng cả đường đi kia, cú một người phụ nữ tuổi cũn trẻ, ngồi bệt dưới đất, bờn cạnh cuốn sổ đen và cỏi tỳi xỏch bằng vải bụng đó phai màu. Gũ mỏ ướt đẫm, chả biết được đú là do nước mắt , mồ hụi,hay nước mưa chỉ biết nú đang đầm đỡa trờn khuụn mặt thất thần và tỏi xanh của cụ.Mưa vẫn chưa ngớt, từ lỳc chiều rồi, đến giờ trời đó tối hẳn,trờn mảnh đất đau buồn này chỉ cũn vài con ngừơi sắp ngó gục vỡ thể xỏc và tinh thần hành hạ, cụ vẫn ngồi đú, nột mặt lạnh tanh đương thấm sự lo lắng vụ cựng, chốc chốc lại gật gà gật gự, toan ngủ , đến mói sớm mai, mặt trời cũn chưa thức hẳn, chợt cú một anh đội nún bảo hộ, quần ỏo xộc xệch tất tả chạy đến, đứng truớc mặt cụ lỳng tỳng, khụng dỏm nhỡn cho thẳng, cứ đỏnh mặt sang chỗ hỗn độn ấy mà rặng ra chữ :” Bỡnh tĩnh nghe tin này Nõm nhộ..Đừng buồn Nõm ơi…chỳ Tớn núi đó thấy xỏc…cũng đó xỏc nhận được tờn…chớnh nú Nõm à, ko ai khỏc…nú đó đi thật rồi Nõm ơi…” Rồi yờn lặng.. rồi ũa khúc… cả hai ngừoi như chỡm vào một thế giới đau đớn khốc liệt và nguyờn nhõn là một con ngừơi mà họ đó yờu mến vừa rời bỏ họ mà ra đi vĩnh viễn “Hức..hức…”tiếng nấc xộ lũng của mẹ, đó một thỏng qua, cỏi bức họa thảm khốc ấy vẫn chưa buụng tha cho tõm trớ của mẹ. Cứ đến chiều trời vừa chập tối là hỡnh ảnh của cha lại hiện về nhiều hơn, mẹ cứ tự tưởng tượng ra cỏi cảnh cha vựng vẫy một cỏch vụ vọng, rồi cố cảm nhận cỏi nỗi đau ấy để mà khúc nấc lờn. Rồi lại len lẻn ra chỗ bàn thờ cha, ngồi bờn linh cửu cha mà than thở: -Anh này, số mỡnh xui thế anh nhỉ? Cũng đỳng chứ, người nghốo cú cỏi khổ của người nghốo, cỏi khổ của ngừơi nghốo là “khổ liờn miờn”- rồi khẽ nấc lờn, cỏi giọng núi mỗi lỳc lại thờm nghẹn ngào - hức..anh bỏ con bỏ em mà đi, anh đi được thỡ anh rỏng mà sống cho sướng với ụng bà, cũn lại nỗi khổ của anh ở nơi này thỡ em thay anh em gỏnh…em sẽ gỏnh tất cả..một mỡnh em gỏnh…hư..hư.. Mẹ khiến tụi muốn khúc, tõm trớ tụi hỗn loạn và sao sự hỗn loạn cứ sinh sụi nảy nở thờm trong đầu, càng hỗn loạn, khụng thể chứa được ngần ấy suy nghĩ nữa,tụi cảm thấy… ... Căn nhà này thật ngột ngạt, Căn nhà này thật buồn chỏn, thật rựng rợn. Tụi ước mong được rời khỏi đõy thật nhanh, Rời khỏi mẹ là một người phu nữ nhiều nước mắt và hay than vón. Tụi muốn rời khỏi đõy thật nhanh, Rời khỏi sự bi quan đú như thể nú sẽ đuổi theo tụi và biến tụi thành một con người đau khổ như mẹ. Chạy trốn khỏi đõy là điều tụi muốn. Trốn đến nơi nào chỉ cú mỡnh tụi thụi. Tụi cũn muốn… Đột nhiờn xung quanh tụi tất cả đều là màu đen, như thể hai mắt đang nhắm tịt nhưng mà sự thật là nú đang mở to, bốn bề im lặng, tụi tự hỏi mẹ tụi đõu, sao khụng đi thắp nến đi, cỏi nệm đõu, khụng đến được chỗ cỏi nệm thỡ làm sao mũ được cỏi quat tay để quạt cho mỏt thỡ mới ngủ được chứ, tụi cứ đinh ninh là cỳp điện và theo thúi quen thỡ khi cỳp điện cứ mũ theo bức tường khi nào đụng phải cỏi ghế thỡ rẽ trỏi và khi nào đụng cỏi nệm thỡ cỳi xuống và mũ xem cỏi quạt ở đõu, đú là nhiệm vụ của tụi, nhiệm vụ của mẹ là thắp nến và… nhiệm vụ của ba là bất ngờ hột to lờn và cố hự cho mẹ và tụi sợ phỏt khiếp, đú là cỏi niềm vui của ba khi cỳp điện. Nhưng khụng phải vậy, xung quanh tụi khụng cú chỳt động tĩnh, khụng cú tiếng la thất thanh và đụi bàn tay bất chợt nắm chặt vai tụi của ba cũng khụng cú ỏnh nến lấp lú, lập lũe của mẹ, Tụi đi mói đi mói, mũ mẫm hai bờn nhưng khụng thấy bất cứ cỏi ghế nào đụng cỏi cốp vào chõn như thường lệ.Sư khỏc lạ làm tụi sợ, bất giỏc nhớ lại cõu chuỵen ma của Ngọc Ngạn vừa xem hụm rồi, tụi rựng mỡnh, cảm thấy toàn thõn muốn rụng rời.Tự nhiờn, cỏi gỡ đú nắm lấy chõn tụi, cỏi gỡ lành lạnh, kộo tụi muốn ngó xuống: -Á..ỏ…ỏ…!Cứu con với mẹ ơi.Cứu!Cứu con!Cứu con mẹ ơi… Tụi cố vựng chạy, tim đập như trống đỏnh, lỳc này thật kinh dị, thật kinh khủng, tụi nhắm mắt lại, cố nghĩ đõy chỉ là một giấc mơ, chợt cú ỏnh sỏng nhỏ du hành vào nơi tối tăm này, tụi mừng hết lớn, vừa sợ vừa hy vọng.Thế mà ỏnh sỏng đú vụ tỡnh cho tụi thấy một hỡnh ảnh kinh khủng nhất trong đời mà tụi chưa từng nhỡn thấy cỏi hỡnh ảnh nào khủng khịếp hơn thế trong suốt thời gian tụi sinh ra đến giờ.”Cỏi gỡ đú” nắm chặt chõn tụi chớnh là một bàn tay, bàn tay trầy trụa, cú ớt mỏu nhũe ở cỏc vết trầy, mà cỏi rựng rợn nhất, đú là bàn tay của một người đàn ụng mặc cỏi ỏo cú thờu cỏi chữ N là chữ kớ của mẹ tụi khi may ỏo cho cha tụi.Thật điờn rồ, chưa cú chuyện gỡ điờn rồ hơn chuyện này, cha tụi đó chết rồi và cha đẹp trai lắm, cũn người đang nằm đõy thật ghờ rợn, hốc hỏc, xanh xao, bầm dập, tụi sợ quỏ, sợ lắm, ước gỡ cú mẹ ở đõy với tụi hay nếu cú thằng Ù cũng tốt, thằng ấy chả sơ cỏi gỡ bao giờ cả, vỡ thế cú thể nú sẽ làm cho tụi hết sợ hói. Nhưng thực tế là tụi chỉ cú một mỡnh, tụi thừa nhận là tụi đó ước được ở một mỡnh nhưng một mỡnh ở thế giới giống thế này thỡ chưa bao giờ tụi nghĩ đến . Bàn tay ấy dần nới lỏng ra và rớt xuống đất.Cha của tụi đõy sao?Mười hai năm sống bờn cha cú lỳc yờu cha cú lỳc giận cha, một thỏng khụng cũn cha và đõy là giậy phỳt gặp lại thật khú ngờ, khi đó khẳng định được đú là cha của mỡnh, và sau những giõy phỳt hoàng hồn, sợ hói thỡ lỳc này đõy lũng tụi nặng nề làm sao, niềm vui đoàn tụ đố nặng lờn tất cả những cảm xỳc khỏc, tụi nhỡn cha, lỳc này đõy cha thật yờn lặng, cha chẳng núi gỡ cả, chẳng buồn núi một cõu bụng đựa , ỏnh sỏng mỗi lỳc thờm tỏ hơn, tỏa rộng ra xung quanh cha, ba thanh thộp đó rỉ, chắc tại mấy bữa ụng trời khúc quỏ chừng, trờn chõn phải của cha, một miếng bờ tụng cũn ẩm và lạnh tanh,đố chõn cha nỏt tan, mỏu loang ra đất, tụi tự hỏi, cũn bao nhiờu người đó chịu cảnh như cha? Bỗng tối dần lại, một, hai, ba giọt nước rơi rơi, cú hạt rơi rất nhanh, cú hạt rơi chậm rói, cú hạt thật nặng và đầy nước, cú hạt bộ xớu như bụi phấn, chỳng nú cứ rơi vụ tư như thế, tạo nờn một giai điệu thật đẹp đẽ nhưng buồn và rất buồn.Chỳng rủ rờ cả nước mắt của tụi rơi theo, rớt lờn khuụn mặt của cha, khuụn mặt vốn dĩ đang gầy gũ và rất xanh.Người ta núi tỡnh phụ tử là một tỡnh cảm thiờng liờng và kỡ diệu, người ta đỳng, tụi cú thể nghe tiếng cha thở, và cơ thể cha chuyển động, cha đang sống lại, tụi bắt đầu thấy nghi ngờ sự việc này, nú giống truyện cổ tớch và thường chỉ cú trong phim, cớ nào lại đến với một con ngươi` “chẳng cú gỡ” như tụi?Mọi thứ trở nờn mơ hồ, huyền huyền ảo ảo, mờ nhạt và phai nhũa thấy hẳn, bấy giờ, tụi chỉ thấy cha ngồi dậy, và tụi nhớ từng lời cha núi : -Cha yờu con, con gỏi, cha yờu mẹ con.Con núi với mẹ như thế, con núi với mẹ, cha luụn luụn nghe thấy mẹ than vón với cha, con truyền lời của “vị vua 

File đính kèm:

  • docxday them tuan 89.docx